Lần đầu tiên tôi ngồi vào chiếc ghế mây khi 12 tuổi. Ông cụ lật đật chống gậy ra vườn xua lũ gà đang phá luống rau. Chiếc ghế mây bập bênh bỏ trống vẫn còn lắc lư nhẹ. Với tôi, đây chính là không gian tận hưởng tuyệt vời.
Giữa mái hiên đơn sơ che nền xi - măng nứt nẻ, tôi ngả lưng ra phía sau, cảm giác như hoàng tử tận hưởng ngai vàng. Chiếc ghế mây ấy, ông cụ đã dùng được 14 năm, và cho đến tận 3 năm sau, nó được hóa vàng theo ông về bên kia thế giới.
Năm 2014, những chiếc ghế mây Papasan từ nhà máy Mây Xinh lần đầu được bán lẻ ở Việt Nam. Hình ảnh những người phụ nữ lần đầu làm mẹ ngả lưng trên ghế, trong tay ôm thiên thần bé nhỏ khiến tôi một lần nữa nhớ về kỷ niệm ấu thơ. Khi xung quanh đời sống thường ngày là những ngôi nhà phố vuông thành sắc cạnh, thật thú vị biết bao nếu xuất hiện đường cong của chiếc ghế mây.
Sự uyển chuyển trong hình dáng chi tiết mang đến dấu ấn mềm mại cho mỗi chiếc ghế mây được sử dụng ở thị thành. Đoạn cong hình bán nguyệt, đoạn cong lượn sóng, hay đoạn cong chuyển tiếp trước lúc đổi chiều, giúp hóa giải tổng thể khô khan của mỗi căn phòng.
Với niềm đam tột cùng những chiếc ghế mây từ thuở ấu thơ, tôi đã tự tay làm ra hàng trăm sản phẩm mẫu và tin rằng, việc lựa chọn kiểu dáng nội thất trong căn nhà chính là sự phản chiếu một phần nội tâm người sử dụng.
Tạm bỏ qua yếu tố chi phí, vì thật khó để so sánh bằng giữa vô vàn chất liệu đang tồn tại trên đời, tôi tin rằng cảm xúc tinh tế không bị quyết định bởi thời gian sử dụng. Nếu chất liệu nội thất nào cũng sinh ra và sở hữu tuổi thọ vô biên, Trái Đất này biết có còn tồn tại đến ngày mai !